03 tháng 8 2006

Tình yêu là một đống lửa trại.


Tình yêu không phải như một chiếc bánh mà là như đống lửa. Đa số người ta lầm tưởng tình yêu là một chiếc bánh để họ có thể cắt xén thành năm bảy miếng. Họ chia cho Thiên Chúa một miếng, cho cha mẹ một miếng, cho người yêu một miếng và còn vài miếng cho người khác. Để rồi nảy sinh những câu xin lỗi như: "cha mẹ kính mến của con ơi, xin thông cảm cho con, vì con gái của ba mẹ đã quyết định trao hết chiếc bánh cho anh bồ mới quen rồi.",...và còn rất nhiều những câu khác tương tự như thế...
Không. Tình yêu không phải như một chiếc bánh mà là như đống lửa, lúc mới bắt đầu nhóm lửa, bạn chỉ dùng vài que củi mỏng manh, nhưng khi lửa bén rồi, bạn có thể cho những thanh củi lớn hơn, và khi lửa cháy lớn nó có thể cháy cả những khúc gỗ to kềnh mà bạn cho vào, quả thật khả năng lớn lên của đống lửa thì vô tận.
Trong cõi lòng mỗi người cũng có một đóm lửa đang chờ được nhen lên. Bạn càng yêu thương nhiều hơn thì khả năng yêu thương của bạn càng lớn hơn. Bạn càng yêu Thiên Chúa thì bạn sẽ càng yêu cha mẹ, bạn càng yêu cha mẹ thì bạn sẽ càng yêu vợ (hay chồng) của bạn, bạn càng yêu vợ (hay chồng) thì bạn sẽ càng yêu con cái và người ngoài,... và tình yêu của bạn sẽ lớn dần giống như đống lửa, bạn càng thêm củi vào đống lửa thì đống lửa càng có thể tiếp nhận thêm nhiều củi hơn. Và điều đó dẫn đến một điều thú vị khác: "Bạn càng yêu nhiều thì bạn càng có khả năng được yêu nhiều hơn."
Điều cuối cùng không được quên, trước khi bạn nhen nhóm ngọn lửa ấy, có một người mà bạn phải yêu trước khi nói đến chuyện yêu Thiên Chúa hay yêu người khác. Bạn thử đoán xem người đó là ai?
Còn ai nữa, người đó chính là bạn! Các bạn thấy ngạc nhiên ư, vì hẳn các bạn nghĩ ai mà chẳng yêu bản thân mình chứ, nhưng trong cuộc sống không ít những bạn chẳng cảm tình gì mấy với cái mà mỗi sáng họ nhìn thấy trong gương. Ở đây tôi không không nói đến những khuyết điểm, vì ghét những khuyết điểm của mình là điều bình thường thôi, nhưng ở đây tôi muốn nói đến những người thực sự khổ sở vì lẽ họ đã và đang hiện hữu, họ thực sự không yêu chính mình.
Nếu bạn không thích khuôn mặt của bạn, dáng người của bạn... thì không hề chi. Nhưng nếu bạn không yêu thương chính bạn-thì bạn không thể yêu mến Thiên Chúa hay người khác được. Vì sao ư? Thật dễ hiểu thôi, khi bạn yêu một người nào đó thì cái mà bạn đang trao cho họ chính là bản ngã của bạn. Nếu bạn không yêu thương chính mình, nếu bạn đánh giá con người mình là zêrô... thì bạn chẳng có gì để trao ban cả.
Còn nếu bạn yêu mình một cách nghiêm túc, bạn sẽ nói được với người bạn yêu thương: "Này đây, tôi trao chính mình tôi cho anh. Tôi không phải là cái gì toàn hảo. Nhưng tôi là tất cả sự thực mà tôi đang có, và tôi trao tất cả cho anh".

01 tháng 8 2006

Cái Tôi & Tôi

Chào bạn, nhật ký của tôi.
Bạn có biết không, hôm nay tôi nghe bài hát TÔI ƠI ĐỪNG TUYỆT VỌNG, bài hát thật hay, nó làm cho lòng tôi trĩu nặng, lời bái hát như nhắn gửi như da diết, như muốn khuyên bảo mọi người xung quanh cũng như khuyên bảo chính cái tôi của mình là "Tôi ơi, đừng tuyệt vọng nhé, dù cho có chuyện gì xảy đến với mình". Thật khó, vì đôi lúc cái tôi nó lại không nghe tôi, đúng không bạn? Cái tôi, nó tự làm theo ý nó, nó sẽ dày vò thân xác tôi cho héo úa vì những nỗi buồn và nỗi thất vọng, nhưng nếu như nó buồn vì một điều xác định thì tôi có thể chấp nhận, nhưng đàng này nó lại buồn những chuyện không đâu, và cũng có khi cái tôi nó buồn chuyện gì tôi cũng không thể đoán được, bạn có thấy nực cười không? Khi mà ngay chính tôi cũng không hiểu cái tôi của mình đang nghĩ gì và muốn gì..?
Tôi phải tìm cách nói chuyện với cái tôi của mình, tôi sẽ cố gắng khuyên bảo nó nghe theo tôi, dù nó không nghe thì ít ra tôi cũng sẽ hiểu được nó. Nếu tôi không hiểu cái tôi ở ngay trong tôi thì làm sao tôi có thể hiểu được những cái tôi khác của người khác được, và khi đó tôi sẽ cô đơn lạc lõng,..buồn chán,..chán nản,..và tuyệt vọng...
Tôi ơi, đừng tuyệt vọng
Hỡi tôi ơi, hãy lắng nghe và chia sẻ cùng tôi..
.....
Bỗng có tiếng nói từ trong tận cùng của cõi lòng..đó là tiếng nói của cái tôi của tôi, đó là những suy nghĩ của chính tôi, những suy nghĩ đã bị đè nén, giấu kín, bị đạp xuống tận cùng của cõi lòng tôi..."Bạn thân mến của tôi ơi, bạn không hiểu tôi, tại vì bạn không chịu lắng nghe tôi nói, mà để lắng nghe tôi nói thì bạn phải lắng đọng tâm hồn lại, bạn phải dừng bước suy nghĩ của mình lại, nếu suy nghĩ của bạn cứ chạy khắp các nẻo đường như chú ngựa non mới lần đâu được chạy tự do, thì làm sao bạn có thể nghe tiếng nói của tôi. Tôi đã nói với bạn rất nhiều lần, nhưng bạn đã bỏ đi..không bao giờ chịu dừng lại để nghe tôi nói..Hôm nay đây, tôi chỉ nói với bạn một điều thôi, đó là mỗi ngày bạn hãy đứng trước gương 5 phút, không cần bạn nói gì, chỉ cần bạn mở rộng đôi mắt của mình và nhìn sâu vào đôi mắt của tôi, bạn sẽ nghe tiếng của tôi nói với bạn."