22 tháng 7 2006

Con vật có linh hồn không ?

-Có một thời, con người và con vật đều phải lo phấn đấu để kiếm ăn chống lại kẻ thù và truyền sinh nòi giống. Nhưng rồi chỉ có một mình con người tiến bộ vượt bậc, con người biết tạo ra dụng cụ lao động, các phát minh,... Con người biết dùng các ký hiệu, ngôn ngữ để diễn tả tư tưởng, để lưu giữ các tư tưởng cho đời sau con người còn tìm ra chữ viết, và các công nghệ mới nhất hiện nay.
-Từ thời ăn lông ở lỗ đến thời đại nguyên tử ngày nay, con người không chỉ đi loanh quanh trên trái đất mà còn đang vươn xa ra các hành tinh khác.
-Con người biết chọn lựa cái tốt, bỏ đi cái xấu theo những tư tưởng được người xưa để lại, và những trải nghiệm của bản thân. Con người biết bàn hỏi, tính toán, ít ra là con người biết mình chọn lựa điều gì. Con người không làm theo bản năng như ngày đầu nữa, con người chọn người yêu kỹ càng hơn: chọn người đẹp, chọn người giàu, chọn người có tài, người đức hạnh,... Suy hơn tính thiệt, sau cùng mới quyết định,...
-Con vật không biết chọn lựa như con người, nó hoạt động theo bản năng. Con chó đói đứng trước miếng thịt không thể tự kiềm chế, nó chỉ giữ được khi chủ cầm roi đe. Bao lâu sự sợ còn mạnh hơn thì nó chịu, nếu sự thèm khát mạnh hơn thì nó sẽ ăn.
-Con vật chỉ nhớ sự việc trong thời gian ngắn, hoặc một số việc nhất định do được con người huấn luyện bắt chúng làm đi làm lại liên tục nhiều lần, nhưng chúng sẽ không có những sáng tạo cho riêng mình, và đó là điều khác biệt lớn nhất giữa con người và con vật, cũng xem như là con vật không có LINH HỒN vậy.

17 tháng 7 2006

Người ta có linh hồn không ?

Bác sĩ Claude Bernard, giáo sư y khoa trường Đại học Paris, nhân viên hàn lâm viện khoa học Pháp đã nói rằng:
"Thân xác con người là một tổ hợp những chất thay đi đổi lại luôn. Tất cả mọi phần trong thân xác đều theo một luật biến hoá không ngừng. Mỗi ngày bạn mất một ít của thể xác, và cái phần mất đó sẽ được bù lại bằng ăn uống. Như thế trong khoảng thời gian 8 năm, thịt của bạn, xương của bạn được thay thế bằng thịt mới xương mới cứ từ từ tiếp đến. Bàn tay mà bạn cầm bút viết hôm nay không phải được tạo thành bởi những tế bào cách đây 8 năm nữa. Tuy hình thức không có khác, nhưng chất thể không phải là một. Điều mà tôi nói về cái bàn tay, tôi cũng nói về cái óc. Cái sọ của bạn không đựng một chất óc cách đây 8 năm. Đã như thế vì tất cả mọi sự của khối óc đều đã biến chuyển trong 8 năm, làm sao bạn nhớ được y nguyên những cái mà bạn đã xem, đã làm, đã học cách đây 8 năm? Nếu đúng như mấy ông vật lý học nói tư tưởng xếp ngăn, in vào những ô trong óc thì làm sao những tư tưởng đó còn lại trong khi các ô trong óc biến hết không còn lại tí nào? Những lá óc bây giờ không phải là cái cách đây 8 năm, nhưng bạn vẫn còn nhớ y nguyên những cái cũ. Như thế con người phải có cái gì khác với vật chất, phải có cái gì không phải vật chất tồn tại, luôn luôn hiện hữu, biêt lập với vật chất..cái đó chính là Linh Hồn vậy".

Chết là hết chăng ?


Một người không tin có linh hồn đã viết vào nhật ký dòng tâm sự sau sau cái chết của người mẹ của ông ấy: "Trong kỳ nghỉ xuân, lúc đó tôi học hết năm thứ 2 đại học y khoa, mẹ tôi bị trúng phong. Tôi hối hả chạy đến đầu giường của mẹ tôi, người chỉ còn một chút hơi thở. Mẹ tôi trừng trừng nhìn tôi, mà thở ra. Cái nhìn cuối cùng từ cặp mắt của mẹ, một người đã sinh ra tôi, đã giáo dục tôi và đã thương tôi đến cùng, cặp mắt này đã nói với tôi rằng: dù sau khi người khuất núi người cũng luôn sẽ ở bên tôi. Tôi nhìn vào trong ánh mắt đó, tôi, con người không tin có linh hồn, đã tin là mẹ tôi có linh hồn và linh hồn của mẹ tôi sau khi lìa khỏi xác sẽ tồn tại mãi mãi"
Ông là Paul Nagai, một người bất hủ vì sự tận tuỵ và tấm lòng hy sinh vô bờ bến của ông với các nạn nhân ở Nagasaki sau khi quả bom nguyên tử được ném xuống.